Khi mình còn trẻ, mình quyết định rằng mình không muốn phải luyến tiếc vể cuốc sống này trong ngày ngày mình rời khỏi thế giới này. Mình nhận ra rằng để tránh vấn điều đó, mình phải tạo ra sự kết nối giữa khám phá những câu hỏi lớn và cuộc sống hằng ngày của mình.
Những câu hỏi lớn là gì ?
Những câu hỏi lớn tự bạn khám phá và nghiên cứu. Đây là một vài những câu hỏi của mình:
- Bản chất của cuộc sống này là gì ? Nó vận hành ra sao ?
- Thế giới này là khách quan (thế giới vật chất và năng lượng mà mình ở với nhận thức về nó) hay chủ quan (nơi mà sự nhận thức là tiên trước và mọi cảm giác là sự mô phỏng với những nhận thức lớn hơn) ?
- Điều gì sẽ xảy ra với mình khi mình rời khỏi thế giới này ?
- Mình có thể kéo dài cuộc sống của mình bao nhiêu lâu và dưới hình thức nào ?
- Thế giới có tự nhận thức theo một cách nào đó không ?
- Sự thân mật là gì ? Có thể thân thiết đến mức nào với người khác ? Chúng ta có thể biết ai đó đến mức độ nào ?
- Mình thực sự là ai ? Mình ở trong cơ thể này một cách có nhận thức ? Mình là sự nhận thức điều chứa đựng cơ thể mà mình có thể điều khiển ?
- Tại sao mình dường như ở hiện tại và nhận thức được nó ?
- Tại sao mình ở đây ?
- Ai là người tốt nhất cho mình để kết nối khi mình ở đây ? Làm thế nào để mình nhận ra họ ?
- Làm thế nào để mình hòa trộn những thấu kính khách quan và chủ quan để quyết định tốt hơn ? Và mình có thể thực hành một cách có nhận thức khả năng sử dụng cả hai thấu kính trong những tình huống chủ chốt ?
- Mình có nên sử dụng thời gian còn lại ở đây, đặc biệt nếu mình không biết mình còn lại bao nhiêu thời gian ?
Sống với những câu hỏi lớn
Khi mình trẻ hơn, mình trả lời một số câu hỏi này dưới dạng tôn giáo. Mình học cách nhớ và đưa ra những câu trả lời dựa theo mệnh lệnh, thưởng những suy nghĩ phục tùng và trừng phạt những suy nghĩ độc lập. Khi mình lớn hơn, những câu trả lời này không còn thỏa mãn, và mình nhìn nhận nó không còn phù hợp. Ở tuổi 17 mình cảm thấy rằng sự thông minh của mình đã vượt quá độ sâu và thành thật của những câu trả lời này.
Tại thời điểm mình thực sự không biết làm thế nào để khám phá những câu hỏi này, mình không những từ bỏ những câu trả lời cũ rích mà mình còn bỏ qua những câu hỏi này và không chúng trong một thời gian. Điều này cũng không thỏa mãn mình, và mình quay lại những câu hỏi khi mình nghĩ mình đã sẵn sàng.
Thêm nữa, câu hỏi đầu tiên mình được dạy là những câu hỏi đơn giản để bắt đầu, như là « Chúa có ở đó ? » hay « Làm thế nào để mình có thể vượt qua những tội lỗi của bản thân ? » Những câu hỏi này bắt đầu với giả định rằng chỉ có vòng quay lại với tôn giáo. Điều này mất của mình một thời gian để khám phá ra rằng còn có rất nhiều câu hỏi tốt hơn để hỏi. Mình cảm thấy may mắn khi thoát khỏi vòng cạm bẫy của những suy nghĩ tôn giáo. Đó là bước khó khăn bởi vì để thoát khỏi, mình phải quay về nỗi sợ hãi và đối mặt với nó. Mình phải hướng về những huyền bí.
Mình đi qua những vòng khác nhau để nắm giữ những câu trả lời dễ dàng và khám phá chúng. Mình không thể nói rằng có quá nhiều lỗi lầm bởi vì nó đưa mình đến rất nhiều khám phá. Mình học được rất nhiều thông qua đắm mình trong những niềm tin khác biệt. Điều này chỉ ra cho mình rằng những câu trả lời phổ biến cho những câu hỏi này chỉ là sự gợi mở và câu trả lời thực sự thì chưa được biết bởi vì chúng ta không có tài liệu cần thiết.
Giữ lấy bí mật
Tiếp theo mình đi vào giai đoạn kiên nhẫn của cuộc sống với những câu hỏi mà không cố gắng trả lời chúng. Đây là giai đoạn thích thú nhất. Thay vì tìm ra hướng giải quyết mình thích sống với những bí mật không lời giải.
Khi mình tiến gần suy nghĩ của mình tới hệ thống niềm tin, mình chỉ giới hạn bản thân. Mình cảm thấy không kết nối và cô đơn. Mình không còn nghe thấy âm hưởng cuộc sống.
Nhưng khi mình cam kết lại với huyền bí, dòng chảy cuộc sống hổi phục lại. Sự thực cảm thấy phi thường trở lại. Quan hệ và sự phong phú chảy lại với sự dễ dàng. Mình có thể nghe thấy âm hưởng và nó thật đẹp.
Có thể đó là điều của cuộc sống này – để khám phá ra sự bí mật bởi sống bên cạnh nó.
Tại sao cho phép những điều huyền bí tồn tại mà không bắt ép chúng phải đưa ra câu trả lời không chính xác ? Bạn có thể hít thở vào không gian và cho phép cuộc sống của bạn lấp đầy chúng ? Bạn có thể trải dài ra đằng sau bức tường của những câu trả lời điên rồ và sống trong sự bí ẩn, thậm chí biết rằng bí ẩn có thể vẫn chưa được giải quyết khi bạn chết đi ?
Cuộc sống là một câu chuyện không hồi kết thúc ? Bí mật không bao giờ được giải quyết ? Bạn có thể đối mặt với sự thực như vậy không ?
Bài viết này được dịch từ bài viết « Asking the Big Questions » trên blog của Steve Pavlina. Từ « mình » trong bài viết này là Steve Pavlina